Chương 1: Chiếc Lồng Son
Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.
Đó không phải là một đám cưới vì tình yêu, mà vì món nợ khổng lồ có thể nuốt chửng cả gia đình tôi.
Người đàn ông ấy — ông Khải — hơn tôi gần ba mươi tuổi. Ông ta xuất hiện như một “vị cứu tinh” vào cái ngày đen tối nhất, khi bố mẹ tôi suy sụp trước tờ giấy niêm phong nhà từ ngân hàng. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh bố ngồi sụp xuống thềm nhà, mái tóc bạc đi chỉ sau một đêm. Mẹ tôi thì khóc nấc, đôi tay gầy guộc bám chặt vào khung cửa, như thể làm thế có thể giữ lại được mái ấm mà cả đời họ đã gầy dựng.
Giữa lúc tuyệt vọng ấy, ông Khải đến. Ông bước xuống từ chiếc xe hơi đen bóng, sang trọng, mang theo một vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ. Ông nhẹ nhàng nói với bố mẹ tôi rằng ông sẽ trả hết nợ cho họ, từ nợ ngân hàng đến những khoản vay nóng bên ngoài. Đổi lại, chỉ có một điều kiện duy nhất: tôi phải đồng ý làm vợ ông.
Tôi đã gật đầu. Trong khoảnh khắc đó, tôi không nghĩ mình đang bán đi cuộc đời, mà tin rằng mình đang cứu lấy gia đình. Tôi nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của mẹ, tấm lưng còng của bố, và tự nhủ rằng tuổi xuân của mình có là gì so với sự bình yên của họ. Đám cưới diễn ra chóng vánh, không có tình yêu, chỉ có sự trao đổi lạnh lùng. Tôi bước vào một căn biệt thự xa hoa, trở thành vợ của một người đàn ông giàu có, quyền lực. Tôi đã nghĩ, đó là sự hy sinh.
Nhưng tôi đâu ngờ… chính ông ta là con sói đội lốt cừu. Ông ta là kẻ đã giăng ra cái bẫy hoàn hảo để rồi xuất hiện như một vị thần ban ơn.
Những năm đầu, tôi sống như một cái bóng trong chính ngôi nhà của mình. Bề ngoài, ông Khải là một hình mẫu người chồng lý tưởng. Ông mua cho tôi những món đồ hiệu đắt tiền, chu cấp cho bố mẹ tôi một cuộc sống sung túc, thậm chí còn sửa sang lại căn nhà cũ của họ. Trước mặt mọi người, ông luôn nắm tay tôi, gọi tôi là “vợ yêu” với một sự dịu dàng giả tạo. Nhưng khi cánh cửa biệt thự khép lại, bộ mặt thật của ông mới lộ ra.
Ông kiểm soát từng bước đi của tôi. Mỗi cuộc điện thoại tôi gọi về cho gia đình đều bị ông nghe lén. Lịch trình hàng ngày của tôi, từ việc đi siêu thị, gặp gỡ bạn bè, đều phải được ông thông qua. Thậm chí, tôi biết ông đã thuê người theo dõi mình. Có lần, tôi chỉ ghé vào một quán cà phê quen từ thời sinh viên, ngồi một mình chưa đầy mười lăm phút, nhưng khi về đến nhà, ông đã hỏi với giọng dửng dưng: “Quán cà phê hôm nay có gì đặc biệt không em?”
Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng son, được cho ăn, được mặc đẹp, nhưng mất hoàn toàn tự do. Sự ngột ngạt ấy ban đầu khiến tôi khóc cạn nước mắt. Tôi đã từng chất vấn ông, nhưng ông chỉ cười nhạt: “Anh chỉ đang bảo vệ em thôi. Thế giới ngoài kia phức tạp lắm.”
Lời nói của ông như một sợi dây vô hình, ngày càng siết chặt lấy tôi. Sự thật về con người ông dần dần được hé lộ qua những mảnh ghép rời rạc. Một lần, tôi vô tình nghe được cuộc điện thoại của ông. Giọng ông không còn ôn tồn, mà lạnh lẽo và tàn nhẫn khi ra lệnh cho đám thuộc hạ đi đòi nợ một gia đình khác. “Nếu nó không trả, cứ lấy cái xưởng của nó đi. Luật pháp là do kẻ mạnh viết ra thôi.”
Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra, sự xuất hiện của ông trong cuộc đời tôi không phải là ngẫu nhiên.
Đêm đó, khi ông đã ngủ say, tôi lẻn vào phòng làm việc của ông. Căn phòng luôn khóa trái, nhưng tôi đã âm thầm sao chép chiếc chìa khóa từ vài tuần trước. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi lục tìm trong ngăn kéo bàn làm việc, và thứ tôi tìm thấy đã xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mình.
Trong một tập hồ sơ kẹp gọn gàng, là toàn bộ giấy tờ vay nợ của bố mẹ tôi. Không phải những bản hợp đồng đơn giản, mà là những giao kèo mập mờ, được soạn thảo một cách tinh vi. Lãi suất ghi trên giấy tờ là không phần trăm, nhưng kèm theo đó là những điều khoản phạt vi phạm hợp đồng tàn nhẫn, với số tiền phạt tăng theo cấp số nhân mỗi ngày. Chính những điều khoản đó đã đẩy số nợ của bố mẹ tôi lên một con số không tưởng chỉ trong vài tháng.
Và người cho vay, không ai khác, chính là một công ty con do ông Khải đứng sau.
Tất cả là một vở kịch. Ông ta đã cho bố mẹ tôi vay tiền, rồi dùng những điều khoản hợp đồng để dồn họ vào chân tường. Cuối cùng, ông ta xuất hiện như một người hùng, mua lại món nợ của chính mình và “chuộc” tôi về làm vợ. Tôi không phải là người vợ ông ta lựa chọn vì tình yêu, mà là một món hàng, một chiến lợi phẩm trong một cuộc săn mồi được tính toán kỹ lưỡng.
Đêm đó, tôi không khóc nữa. Nước mắt đã trở thành một thứ xa xỉ. Thay vào đó, một sự căm phẫn lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tôi đã im lặng… và bắt đầu thu thập chứng cứ.
Chương 2: Ba Năm Nằm Gai Nếm Mật
Kể từ đêm đó, tôi biến thành một con người khác. Tôi không còn là cô gái ngây thơ, yếu đuối, chỉ biết khóc than cho số phận. Tôi trở thành một diễn viên, một điệp viên trong chính ngôi nhà của mình. Ban ngày, tôi vẫn là người vợ ngoan ngoãn, chu toàn, tự tay pha trà cho ông, sắp xếp quần áo cho ông, mỉm cười khi ông tỏ ra ân cần. Tôi đóng vai một người vợ an phận, không màng thế sự, chỉ quan tâm đến những chuyện vặt vãnh trong nhà.
Sự ngoan ngoãn của tôi đã khiến ông Khải mất cảnh giác. Ông dần cho phép tôi ra vào phòng làm việc của ông tự do hơn, đôi khi còn nhờ tôi sắp xếp lại giấy tờ. Ông không biết rằng, đó chính là cơ hội vàng mà tôi đã chờ đợi.
Tôi bắt đầu học cách xem hợp đồng. Tôi lên mạng tìm hiểu về luật kinh tế, về các mánh khóe trong hợp đồng cho vay. Tôi chụp lại từng trang giấy tờ, từng bản hợp đồng mập mờ mà ông đã dùng để hại người. Mỗi đêm, khi ông đã ngủ, tôi lại lẻn vào phòng làm việc, sao chép dữ liệu từ máy tính của ông vào một chiếc USB nhỏ mà tôi luôn giấu trong người.
Tôi học cách sử dụng các thiết bị ghi âm siêu nhỏ. Tôi đặt chúng ở những nơi kín đáo trong phòng làm việc, trong xe hơi của ông. Tôi ghi lại được những cuộc điện thoại ông nói chuyện với đám xã hội đen, những lời lẽ đe dọa, những kế hoạch siết nợ tàn nhẫn. Mỗi đoạn ghi âm là một bằng chứng đanh thép cho tội ác của ông.
Có những lúc tôi gần như bị phát hiện. Một lần, khi đang chụp tài liệu, tôi nghe thấy tiếng bước chân của ông ngoài hành lang. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi vội vàng cất điện thoại, sắp xếp lại mọi thứ như cũ và lao ra khỏi phòng, giả vờ như đang đi lấy nước. Ông nhìn tôi với ánh mắt dò xét.
“Em làm gì trong đó giờ này?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười. “Em thấy đèn phòng anh còn sáng, sợ anh quên tắt nên vào xem thử thôi.”
Ông nhìn tôi một lúc lâu, rồi gật đầu. Khoảnh khắc đó, tôi tưởng như mình đã ngừng thở.
Ba năm trôi qua như thế. Ba năm tôi sống trong sợ hãi và căm hận, nhưng được che đậy bởi một vỏ bọc bình yên giả tạo. Tuổi xuân của tôi trôi đi trong im lặng, đổi lại là một kho bằng chứng ngày càng dày lên. Tôi biết, một ngày nào đó, mình sẽ cần đến tất cả những thứ ấy để lật đổ đế chế được xây dựng trên sự đau khổ của người khác.
Và ngày đó đã đến, nhanh hơn tôi tưởng.
Chương 3: Sự Phán Xét Cuối Cùng
Ba năm sau ngày cưới, ông Khải phát hiện mình bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Căn bệnh ập đến như một sự phán xét của số phận. Người đàn ông từng hô mưa gọi gió, từng thao túng cuộc đời của biết bao người, giờ đây nằm bất lực trên giường bệnh. Thân xác ông gầy gò, hốc hác, làn da vàng vọt. Nhưng ngay cả khi cận kề cái chết, ánh mắt ông khi nhìn tôi vẫn sắc lạnh một cách đáng sợ.
Ông nằm trong phòng bệnh VIP, nhưng không khí lạnh lẽo và cô đơn. Không có bạn bè, không có đối tác thân thiết đến thăm. Chỉ có những thuộc hạ đến báo cáo công việc với vẻ mặt sợ sệt, và tôi — người vợ mà ông nghĩ rằng đã hoàn toàn thuộc về mình.
Một buổi chiều, khi chỉ có hai chúng tôi trong phòng, ông nhìn tôi, một nụ cười yếu ớt nở trên đôi môi khô khốc.
“Ba năm qua, cô ngoan thật đấy. Tôi nghĩ mình đã chọn đúng người.” Giọng ông khàn đặc, nhưng vẫn đầy vẻ tự mãn.
Tôi khẽ mỉm cười, một nụ cười mà tôi đã giấu kín suốt ba năm. Tôi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường ông, ánh mắt bình thản đến lạ.
“Phải. Em ngoan… để anh không đề phòng.”
Tôi đặt lên chiếc bàn cạnh giường bệnh một tập hồ sơ dày cộp. Khuôn mặt ông Khải thoáng nét ngạc nhiên. Tôi chậm rãi lật từng tờ một.
“Đây là giấy vay nợ của bố mẹ tôi, với những điều khoản mà chỉ có kẻ táng tận lương tâm mới nghĩ ra,” tôi nói, giọng đều đều. “Đây là hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất hương hỏa của gia đình tôi, được ký dưới sức ép. Còn đây là sao kê các khoản chuyển khoản lòng vòng qua nhiều công ty ma để che giấu hành vi cho vay nặng lãi.”
Tôi dừng lại, rút ra một chiếc máy ghi âm nhỏ. “Và đây… là giọng của anh, đang dàn xếp với đám tay chân về việc tăng lãi suất và đe dọa một gia đình khác, giống như anh đã làm với gia đình tôi.”
Khuôn mặt ông Khải tái nhợt, rồi chuyển sang tím tái. Lớp mặt nạ bình tĩnh của ông vỡ tan. Ông ta nhìn tôi, không phải bằng ánh mắt của một người chồng, mà là của một con thú bị dồn vào chân tường.
“Cô… cô làm cái gì thế?” ông lắp bắp, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép.
“Trả lại công bằng cho bố mẹ tôi,” tôi nói, giọng lạnh như băng. “Và cho cả những người khác mà anh đã bóc lột, đẩy họ vào đường cùng.”
Tôi rút điện thoại ra, bình thản nhấn nút gửi. Toàn bộ bằng chứng — hình ảnh, tài liệu, các file ghi âm — được chuyển đến hai địa chỉ. Một là hòm thư của cơ quan điều tra tội phạm kinh tế. Hai là hòm thư của một nhà báo tài chính nổi tiếng, người đã theo đuổi đường dây cho vay nặng lãi của ông Khải từ lâu nhưng chưa bao giờ có đủ bằng chứng.
Ông Khải run lên, đôi tay gầy guộc bám chặt vào thành giường, hơi thở trở nên khó nhọc. Ánh mắt ông nhìn tôi giờ đây không còn sự khinh thường, mà là sự hoảng loạn và không thể tin nổi.
“Cô… hận tôi đến thế sao?” Giọng ông đứt quãng, yếu ớt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, một cái nhìn không chút cảm xúc.
“Không. Em không hận anh.” Tôi dừng lại một nhịp, để từng lời của mình thấm vào tâm can ông. “Em chỉ hận bản thân mình, đã từng ngây thơ tin rằng anh là một vị cứu tinh.”
Nói xong, tôi đứng dậy, không nhìn lại ông ta một lần nào nữa và bước ra khỏi phòng. Tiếng máy đo nhịp tim phía sau lưng tôi bỗng kêu lên dồn dập.
Ba ngày sau, ông Khải qua đời.
Chương 4: Tro Tàn và Công Lý
Đám tang của ông lạnh lẽo đến đáng sợ. Giữa một nhà tang lễ rộng lớn, chỉ có vài vòng hoa gửi đến cho có lệ. Không bạn bè thân thiết, không đối tác làm ăn, chỉ vài nhân viên làm thuê mặt không cảm xúc đến thắp một nén nhang rồi vội vã rời đi. Đế chế mà ông xây dựng bằng sự tàn nhẫn và thủ đoạn, cuối cùng cũng chỉ còn lại tro tàn và sự cô độc.
Tôi đứng từ xa nhìn vào, không mặc đồ tang, không một giọt nước mắt. Tôi không phải vợ ông, tôi là chủ nợ của ông. Món nợ ông nợ tôi không phải là tiền, mà là ba năm tuổi xuân, là sự trong trắng và niềm tin của một cô gái trẻ.
Trong tay tôi lúc đó là tờ giấy của tòa án. Một lệnh phong tỏa toàn bộ tài sản của ông Khải để phục vụ điều tra. Và một quyết định khác, trả lại mảnh đất hương hỏa từng bị ông ta chiếm đoạt cho bố mẹ tôi.
Khi tôi đưa tờ giấy đó cho bố mẹ, họ đã bật khóc. Họ khóc không chỉ vì lấy lại được tài sản, mà vì cảm thấy tội lỗi. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, liên tục nói lời xin lỗi.
“Mẹ xin lỗi con, An. Là do bố mẹ bất tài, đã đẩy con vào con đường này.”
Tôi lắc đầu, ôm lấy bà. “Mọi chuyện qua rồi mẹ ạ. Chúng ta đã trả giá, và giờ là lúc đòi lại công bằng.”
Ba năm làm vợ ông Khải, tôi đã mất đi quãng thời gian đẹp nhất của người con gái. Nhưng đổi lại, tôi đã giành lại được công lý cho gia đình mình và cho rất nhiều nạn nhân khác. Đường dây của ông ta bị triệt phá, những kẻ tay chân bị bắt giữ. Câu chuyện của tôi, dù được nhà báo viết dưới một cái tên khác, đã trở thành lời cảnh tỉnh cho nhiều người.
Có lẽ, đó là cách tốt nhất để tôi tiễn ông ta đi. Không phải bằng nước mắt của một người vợ, mà bằng sự thật phũ phàng của công lý. Tôi đã dùng chính luật lệ của kẻ mạnh mà ông ta từng rao giảng để đánh bại ông ta.
Hôm nay, đứng trước mảnh đất của gia đình, nhìn những mầm xanh đang nhú lên sau cơn mưa, tôi cảm thấy lòng mình thanh thản. Món nợ thanh xuân, cuối cùng cũng đã được trả sòng phẳng.
                











